Khuynh Quốc – Chap 7.1

Bốn phía xung quanh chỗ nước cạn, mọi người tụ tập lại rất đông. Tất cả đều từ xa xa ngắm nhìn một nam một nữ đứng ở chỗ nước cạn, vẻ mặt nghi hoặc có, mờ mịt cũng có, còn có nhiều người kinh ngạc sợ hãi.

Nguồn sáng biến mất cùng với Tuyết Quỳ và Ti Ỷ, còn Điềm Điềm bị lưu lại, lại bị nam nhân mà bản thân ngày nhớ đêm mong bắt gặp tận tay tận mắt.

“Chàng không phải đi biên giới sao?” Nàng vui mừng kêu to, trăm lần không nghĩ tới lại ở chỗ này nhìn thấy Lệ Nhận. Thân thể xinh xắn, không lãng phí chút thời gian nào, lập tức nhào vào trong lồng ngực của hắn, ôm thật chặt.

“Mấy ngày qua, ta rất nhớ chàng.” Nàng vội vàng nói ra hết tình cảm tương tư ôm ấp trong lòng.

Không giống như lúc trước, Lệ Nhận không hề nhiệt tình tiếp đón nàng, không hề triền miên nhiệt liệt hôn nàng, hắn thậm chí không vươn tay, thân hình cao lớn cứng ngắc như tượng đá, tùy ý nàng ôm, không có nửa điểm phản ứng. Điềm Điềm hân hoan quá độ, còn nhốt lại cái cổ cường tráng của hắn, giống như con chim gõ kiến, tóc tóc tóc tóc mãnh liệt hôn lên gương mặt tuấn tú. Nhưng mà, Lệ Nhận vẫn cứ lãnh đạm, tốc độ nàng dùng sức hôn cũng chầm chậm lại.

“Lệ Nhận, chàng làm sao vậy?” Nàng nghi hoặc hỏi, nụ cười kiều mỵ ngọt ngào cũng đã biến mất.

Hắn không nói một lời, vẻ mặt nghiêm khắc, thẳng tắp nhìn vào trong mắt nàng.

“Chàng tức giận?” Nàng nhận ra được lửa giận trong mắt hắn.

“Chàng tại sao tức giận?” Nàng không giải thích được, mơ hồ cảm nhận thấy cơn giận của hắn không hề bình thường.

Bên trong cặp mắt đen thâm trầm, chỉ có lửa giận thiêu đốt, không hề thừa ra tâm tình nào khác.

Điềm Điềm còn muốn hỏi nữa, nhưng bàn tay to khoan hậu, dùng sức níu lấy nàng, thô bạo kéo nàng lên bờ. Động tác của hắn không có chút tình cảm, lực đạo mạnh mẽ, quả thực giống như là đang kéo một cái túi vải rách.

“A, a! Đau quá!” Da thịt mềm mại bị ma sát trên mặt cát, đau đến mức nàng nhe răng trợn mắt, liên tục kêu thảm thiết. “Chàng làm đau ta! Mau thả… Ai a, đau quá… Đừng kéo nữa…” Tiếng kêu đau đớn thảm thiết, một đường từ bãi cát vang đến trên bờ.

Nham thạch* trên đất liền, từ mấy trăm năm trước, đã được các thương nhân lữ khách đục đẽo, xây nên các thương phố và lữ điếm**, ngay cả đất đá vốn thô ráp cứng rắn, trăm năm qua cũng đã bị bao nhiêu thương nhân lữ khách bước qua, giẫm đạp đến mức trở nên bóng loáng bằng phẳng. Bất quá, đất đá dù là bằng phẳng, hay là cứng cáp gồ ghề, nhưng lúc bị Lệ Nhận lôi xềnh xệch vào một gian lữ điếm bình dân, Điềm Điềm vẫn kêu đau không ngừng. Đáng ghét! Bị lôi kéo té lên té xuống như vậy, đến ngày mai, nàng nhất định cả người sẽ đầy vết bầm tím!

(*nham thạch: lớp đất đá được tạo thành từ dung nham núi lửa)

(**thương phố: cửa hàng buôn bán – lữ điếm: nhà trọ nhỏ)

Vào trong lữ điếm, Lệ Nhận kéo nàng lên lầu hai, đi vào trong một gian phòng âm u, hung ác nhét nàng vào một góc tường.

“Đau quá!” Nàng kêu, giãy dụa ngồi dậy, vừa định muốn mở miệng ra mắng, bên ngoài lại truyền đến tiếng bước chân huỳnh huỵch.

Hai nam nhân mặc xiêm y bằng vải thô, tranh nhau vọt đi vào, cao hứng phấn chấn báo cáo.

“Đại vương, các huynh đệ trà trộn vào những chiếc thương thuyền đi ngược dòng sông, đã đem tất cả hàng hóa trong khoang thuyền ra ngoài kiểm tra rõ ràng.”

“Đúng vậy, những chiếc thương thuyền kia, chỉ ghé lại Anh Vũ Châu bổ sung lương thực, nước uống, thời gian dừng lại cũng không quá một ngày.” Người bên cạnh cũng vội vàng nói. “Hàng hóa trên khoang nhất, mở ra đều là hàng hóa tầm thường, nhưng mà khi đào sâu xuống dưới, tất cả đều là binh khí và chiến giáp hoàn mỹ nhất, còn có một số loại vũ khí chúng ta thậm chí còn chưa từng nhìn thấy bao giờ!”

“Kiểm tra cả năm chiếc thuyền, năm chiếc đều như vậy.”

“Đúng vậy, Đại vương, có muốn trước hết niêm phong lại tất cả những chiếc thuyền này hay không? Đem tất cả những vũ khí cùng chiến giáp này để lại cho các huynh đệ dùng?”

Hai người một tung một hứng, lúc nói chuyện còn cực kỳ kích động quơ loạn hai tay. Chẳng qua là, kết quả tốt mà bọn họ đạt được lại không được tán thưởng, ngược lại nhìn thấy Lệ Nhận sắc mặt khác thường, bọn họ cũng biết sát ngôn quan sắc*, vội câm miệng không dám nói thêm gì nữa, đang định thối lui sang một bên, biết điều một chút đợi lúc thích hợp lại bẩm báo tiếp, không ngờ lại phát hiện ra Điềm Điềm đang ngồi ở góc tường, xoa xoa toàn thân đau nhức.

(*sát ngôn quan sắc: xét lời nói và xem sắc mặt để biết được tâm ý của người khác)

“Vương hậu!”

“Hạ thần tham kiến Vương hậu!” Hai người vội vã quỳ xuống.

Cho đến lúc này, Điềm Điềm mới nhận ra, hai người kia chính là cận thần của Lệ Nhận, một người trong lúc Lệ Nhận suýt chết đuối từng la hét muốn tự vẫn theo chủ. Không giống như lúc ở Thương Lãng quốc, bọn họ cởi bỏ chiến giáp, mặc xiêm y bằng vải thô, khiến cho nàng nhất thời nhận không ra.

“Các ngươi tại sao lại ở chỗ này?”

“Ách, hạ thần đi cùng Lệ Vương tới Anh Vũ Châu cải trang dò xét.” Hắn càng nói càng nhỏ giọng, bởi vì sắc mặt của Lệ Nhận càng lúc càng khó coi đến cực điểm.

Điềm Điềm cũng lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh ngộ.

Thì ra, nơi này là Anh Vũ Châu. Nàng rõ ràng nhớ, Anh Vũ Châu là nơi hai dòng sông hợp lại, bởi vì là nơi dừng chân đầu tiên của thương thuyền muốn tiến vào trung thổ tam quốc, cho nên trở thành vùng giao tranh của ba quốc gia. Do lợi nhuận thương mại to lớn, quyền sở hữu Anh Vũ Châu từng khiến cho tam quốc đại chiến, nhưng mà chiến tranh hao tiền tốn của, hơn nữa một khi đã khai chiến, thương thuyền từ ngoại quốc cũng không dám tới gần. Vì lợi nhuận lớn này, tam quốc miễn cưỡng làm một bản hiệp nghị, đem Anh Vũ Châu tấc đất tấc vàng thương cơ* vô hạn này, liệt vào vùng đất biên giới cùng nhau quản lý.

(*thương cơ: cơ hội thương mại)

Ở trên Anh Vũ Châu, tam quốc có thế lực riêng của mình, duy trì thế trận thăng bằng trong thái độ khủng bố.

Cũng khó trách ngay cả Lệ Nhận khi đến nơi này cũng phải đổi thành xiêm y dân thường. Nếu như hắn lấy thân phận quốc vương của Thương Lãng, tiến vào vùng đất tam quốc cùng quản lý, chẳng những sẽ đả thảo kinh xà*, hơn nữa sẽ đem lại nhiều nguy hiểm không đáng có.

(*đả thảo kinh xà: đánh vào cỏ làm kinh động rắn, VN mình lại nói ngược lại là ‘đánh rắn động cỏ’)

“Thì ra là, chàng lấy cớ muốn dò xét biên giới, nhưng thật ra là đến đây.” Điềm Điềm ngẩng đầu lên, nhìn Lệ Nhận thủy chung vẫn ngồi một bên, không hề mở miệng, giọng nói có chút oán giận. “Nếu như muốn lên thuyền, tại sao chàng không cho ta đi theo? Như vậy rất nguy hiểm, ta sẽ lo lắng…”

Thanh âm nghiêm nghị, cắt đứt lời nói của nàng.

“Đủ rồi, câm miệng cho ta!” Vẻ mặt của hắn, vừa hiểm ác vừa đáng sợ.

Nàng bị thanh âm tựa như tiếng sấm oanh tạc khiến cho bả vai run lên.

Trải qua mấy ngày nay, nàng từng nhiều lần nhìn thấy bộ dạng lúc phát giận của Lệ Nhận, nhưng chưa từng thấy hắn tức giận dữ tợn đến như thế, tựa hồ muốn dùng ánh mắt sắc bén kia xẻo xuống từng mảnh thịt trên người nàng. Ánh mắt khi hắn nhìn nàng, không chỉ có tức giận, mà còn có cừu hận cực độ.

Điềm Điềm nghi hoặc cực kỳ. Nàng rốt cuộc là đã làm cái gì, khiến cho hắn thay đổi hẳn thái độ, dùng cái ánh mắt như thế này nhìn nàng?

Hai nam nhân đứng một bên, căn bản không dám hỏi nhiều, chỉ có thể đứng tại nguyên chỗ, cúi rạp đầu, nhìn chằm chằm mũi bàn chân của bản thân. Cho đến Lệ Nhận phất tay, ý bảo bọn họ lui ra, hai người mới thở phào nhẹ nhõm, vội vã lui ra ngoài, cũng không quên đóng kín cửa.

Chẳng qua là, mặc dù cửa đã đóng lại, nhưng hai cái bóng người vẫn chưa chịu rời đi. Lớp vải áo lòi ra dưới khe cửa cũng tiết lộ sự thật bọn họ vẫn đang trốn ở ngoài nghe lén.

“Cút!” Lệ Nhận thét lớn.

Ngoài cửa lập tức truyền đến bang bang, thanh âm kia rất có quy luật, giống như là thân thể bị té xuống cầu thang, huỵch huỵch lăn xuống lầu. Điềm Điềm không khỏi hoài nghi, hai người muốn nghe lén rồi lại không có can đảm kia, có khi nào thật sự dùng phương thức lăn xuống cầu thang để rời đi hay không?

Nàng hì hì cười trộm, quay đầu lại, nghênh đón nàng vẫn là cặp mắt đen so với đao kiếm còn sắc bén hơn của Lệ Nhận.

“Nói.” Hắn nói.

Điềm Điềm không hiểu xảy ra chuyện gì.

“Nói gì?”

“Là ai phái ngươi tới?”

“A?” Nàng trừng mắt nhìn, trả lời hết sức thẳng thắn. “Thiên sứ.”

Lại một tiếng rống dữ dội. “Đừng có giả bộ nữa!” Lệ Nhận nghiến răng nghiến lợi, nắm tay lại đấm một quyền, bàn đá trước mặt nứt vỡ. “Ngươi đừng nghĩ có thể giả điên, giả ngốc nữa, những mánh khóe kia cũng đều vô dụng, ta đã biết ngươi là gián điệp.”

Bị kết tội oan uổng, làm cho nàng chợt nhảy dựng lên, kịch liệt liều chết lắc đầu. “Ta không phải là gián điệp gì đó mà!”

Lệ Nhận cười giận dữ. “Ta tận mắt nhìn thấy, ngươi cùng hai nữ nhân ngoại quốc nói chuyện với nhau.” Cảnh tượng ở chỗ nước cạn lúc nãy, khiến hắn phẫn hận đến độ muốn đào cặp mắt của mình ra.

“Ngươi không ngờ rằng ta cũng đi tới Anh Vũ Châu, cho nên mới hẹn các nàng kia ở chỗ này gặp mặt, đúng không?”

“Không phải như thế.” Nàng cuống quít phủ nhận, đến lúc này mới hiểu ra chuyện này thật đúng là hiểu lầm lớn. “Các nàng ấy là bằng hữu của ta, chúng ta bị…”

Đáng chết, nàng nên giải thích thế nào đây?

Mới vừa rồi lúc gặp mặt nhau, Tuyết Quỳ và Ti Ỷ đều mặc xiêm y đắt tiền, đường nét hoa văn và chất liệu đặc biệt, rõ ràng không giống với Thương Lãng quốc. Tam quốc đối địch đã lâu, nhân dân ba nước rất ít qua lại. Đừng nói chi nàng bây giờ thân phận đang là Vương hậu của Thương Lãng quốc, lại bị bắt gặp! Bết bát hơn chính là, bị Lệ Nhận bắt gặp… Ba người các nàng nói chuyện với nhau, dĩ nhiên sẽ khiến hắn hiểu lầm.

“Ta hỏi ngươi một lần nữa, là ai phái ngươi tới?” Lệ Nhận khí thế bức người, thần sắc âm trầm cực điểm. “Là Thú Vương? Kiêu Vương? Hay ba người các ngươi căn bản chính là thủ hạ của Nữ vương Tham Lang quốc?”

Tim của hắn, đang đau đớn. Loại đau đớn này giống như là có người cầm ngọn đao đốt nóng đỏ rực đâm vào ngực hắn.

Hắn cũng không rõ, tại sao khi phát hiện ra nàng cùng địch nhân thông đồng, nàng bụng dạ khó lường, lại làm cho hắn đau lòng như thế. Sự thống khổ này, hắn trước kia chưa bao giờ trải qua, cũng như, hắn trước kia cũng chưa bao giờ quan tâm một nữ nhân quá nhiều như thế.

Nàng xinh đẹp động lòng người, mới ngắn ngủi mấy tháng, chẳng những được thần dân kính yêu, thậm chí còn khắc sâu vào nội tâm của hắn. Nụ cười của nàng khiến cho hắn lơ là phòng bị, còn nước mắt của nàng, lại càng hữu hiệu đến chết tiệt, khiến cho tim hắn rung động thật sâu sắc.

Song, những nụ cười kia, những giọt nước mắt kia, tất cả đều là giả dối!

Sự thực đã phơi bày trước mắt, nữ nhân này lại còn muốn tiếp tục giải thích gì nữa.

“Lệ Nhận, hãy nghe ta nói, chàng thật sự đã hiểu lầm.” Điềm Điềm lo lắng tiến lên, muốn chạm vào tay hắn, lại bị hắn lãnh khốc hất ra.

(Còn tiếp)

————————————

Chú thích:

– Thương phố:

– Lữ điếm:

44 thoughts on “Khuynh Quốc – Chap 7.1

    • muahaahaa phong độ là nhất thời đẳng cấp là mãi mãi *chết tự sướng quá trớn*

      • :”> Ờ xì…
        Giờ bắt đầu hành nghề lại, có sao ko hử *hằm hè, ưỡn ngực ưỡn mông*

      • Tiên sinh thúi xin thứ tội cho bổn cô nương liễu yếu đào tơ đây.
        Tiên sinh cho ta mượn chỗ giải quyết nhé ;)

  1. T___________________________T tem của em a, tem ới ời ơi, ng đang ở đâu, mau quay lại với ta đi, đau khổ quá à, ôi ôi, ss ơi, em đau tim quá à, xót quá *ặc ặc đau tim suýt chết* *hấp hối*
    Tks ss, te… tem… của emmmmmmmmmmmmmmmmmmm *òa khóc*

  2. Òa, khổ thân ĐĐ tỷ quá, ai bẩu iêu phải cái tên hung ác cực độ này chứ, ĐĐ tỷ cứ an tâm, em sẽ cử Ngọc Hoàng xuống làm rõ cho tỷ

  3. lão Lệ Nhận này hung ác wa, quát ĐĐ… hỉu lầm ah, chỉ khổ cái bàn, tự nhiên bị đập vỡ. thank nàng

  4. *chớp chớp mắt* ôj trờj ss chưa ngủ sa0.chắk ss đag suy nghĩ bày trò rình rập con cái nhà lành đây ><

  5. xí ss vừa hâm hâm bây h lại thêm dê tự sướng.haha.vuj wá ah *ôm bụng* *lăn wa lăn lại*

Leave a reply to thanh dan Cancel reply